Những que kem…..tuổi thơ

0
1382
nhung-que-kem-tuoi-tho-2
Ảnh: plo.vn

Đã lâu rồi, tôi thèm được nghe lại tiếng lép bép đổi kem giữa lòng phố thị. Với những người sống trong thời hiện đại, thì đa phần không mấy ai biết cái âm thanh đó thú vị đến thế nào. Nhưng đối với thế hệ sinh trưởng trong thập niên 80, 90, thì tiếng rao kem nằm trong chuỗi ký ức tuổi thơ không dễ gì quên được.

nhung-que-kem-tuoi-tho-1
Ảnh: doichandoanhnhan.vn

Âm thanh ấy đã trở thành một phần không thể thiếu của tuổi thơ tôi. Nếu ai từng được nghe thì chắc hẳn cũng khó quên được hình ảnh bác bán kem miệt mài đạp xe, giữa trưa hè nắng như đổ lửa, chở theo một thùng kem bằng gỗ, kèm theo hai bên sườn xe là những mảnh sắt vụn, đồng nát, cùng bao đựng lông ngan, lông vịt, chai bia, nhựa,… và trên tay người đàn ông luôn có một thiết bị mà chính nhờ nó, những âm thanh kia mới được phát ra. Nó khá đơn giản, gồm hai bộ phận, một chiếc kèn bằng đồng dài khoảng 15cm, một chai nhựa dẻo có thể là một cái lọ dầu gội đầu, một chai nước rửa bát đã hết hay bất kỳ vật gì tương tự thế. Chiếc loa đồng tự nhét vào miệng cái chai nhựa kia rồi quấn chặt lại bởi dây thun. Ngày đó, giờ đổi kem dao động từ 11 giờ trưa đến 15 giờ chiều. Thường trong các gia đình, người lớn đang nghỉ trưa. Lợi dụng lúc này, lũ trẻ khó ngay chiếc dép cũ, hoặc cái nắp vung nồi chạy ù ra ngõ đổi lấy que kem ngọt lịm rồi lỉnh đến một nơi ngồi lẻm.

Không một từ nào có thể lột tả sự quyến rũ của mùi vị kem lúc đó. Chỉ cần nghe tiếng lép bép từ xa, hình ảnh những chiếc kem màu trắng mát lạnh đã hiện ra. Cầm que kem đưa lên miệng, hơi lạnh của nó tỏa ra nhẹ nhàng, rồi lan dần từ môi xuống tới cằm rồi ùa qua hai bên má. Hương thơm thơm sữa phản phất luồn vào cánh mũi, len lõi, chậm rãi. Tạo nên một thế gọng kìm mê hoặc bất kỳ ai một khi đã cầm que kem trên tay. Hàm răng và đôi môi chạm vào kem, rồi lưỡi áp sát ve vuốg thân kem. Vị ngọt thấm sâu vào từng tế bào lưỡi, hơi lạnh bắt đầu lan tỏa khắp vòm miệng rồn lan xuống họng. Một cảm giác mát lạnh, sảng khoái bao trùm y hệt như đang đứng dưới một thác nước giữa một rừng cây xanh.

nhung-que-kem-tuoi-tho-2
Ảnh: plo.vn

Có lần, không nén nổi sự thèm muốn, tôi lấy một chiếc dép còn đi được ra đổi que kem, lòng hí hửng. Vừa cắn, vừa nút vội vàng, chưa kịp đã cơn ghiền, lủi như cuốc. Chân thấp, chân cao, ren rén về nhà, đã thấy mẹ chặn ngay trước cổng. Giật mình, líu lưỡi, con chào mẹ! Thân mẫu ngạc nhiên: Ủa! Trưa trật ri, mi đi mô? Mà mô một chiếc dép nữa rồi?

Lúng túng như gà mắc tóc, tôi biến báo, giết con bị mất một chiếc, mẹ ạ! Ngó xuống bàn chân tôi, mẹ lắc đầu, nói như quát: Đi vào! Tôi lủi thủi vào nhà, lòng đầy ân hận và tự trách mình, giận tiếng lép bép đã quyến rũ khiến tôi mắc lỗi với mẹ.

nhung-que-kem-tuoi-tho-3
Ảnh: grab.com

Bây giờ, tóc đã ngã màu muối tiêu, càng thương mẹ nhiều hơn. Thương cảnh mất cái vung, mẹ lấy cái thớt đậy nồi nấu, hì hục nhóm lửa lâu hơn thế mà vẫn cơm lành canh ngọt, nuôi chị em tôi khôn lớn…Rồi việc tôi cố tình làm cho dép mòn nhanh hơn, đứt quai nhanh hơn để kiếm cớ đuổi kem. Bố cặm cụi vá nhựa, thắt bụôc lại cả đôi. Thân phụ an ủi, vẫn còn mới và bền, con gái, có tiền rồi bố sẽ mua cho đôi dép nhựa sông Hàn nhé.

Trên đường đến lớp, tiếng ve ra rả dạo khúc nhạc gọi hè, chân tôi vẫn đôi dép vá. Hai bên vệ đường, phượng vĩ thắp lửa xôn xao, vòm trời cao xanh đến thế!

Khi mức sống được nâng lên, con người ta có nhiều quyền lựa chọn hơn. Giờ đây, con trẻ không còn ăn kem bán rong như hồi trước nữa mà thay vào đó là các loại kem cao cấp được bày bán trong siêu thị, hay ở các tiệm kem…Nhưng với riêng tôi, thì không gì quyến rũ bằng những chiếc kem đơn sơ thời thơ ấu, cho dẫu nó đã một đi không trở lại.

Có lẽ hình ảnh về những que kem xưa cũ sẽ không phai mờ trong tâm trí của những đứa trẻ sinh ra và lớn lên trong thời khốn khó, nhưng có một tuổi thơ hồn nhiên và trong sáng vô ngần!

Tác giả: Hoàng Thị Bích Ngọc

Trích nguồn: Báo Phụ Nữ Quân Đội số 108/2020

 

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây